Thứ Th 6,
10/11/2023
Đăng bởi Truyền Thông Thương Khó
Thánh MARTINÔ: Giám mục
(11/11)
Một ngày kia, giữa lúc trời đông tuyết phủ, trên đường đi công tác, chàng lính Martinô gặp ở cổng thành Amien một người ăn xin trần trụi, lạnh run cầm cập. Chàng liền nhớ lại lời Chúa nói: “Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc”. Đến gần người đó, chàng nói:
- Tôi không có tiền bạc, chỉ có áo quần và khí giới.
Nói xong chàng rút kiếm ra, xẻ đôi chiếc áo choàng đang mặc, và trao cho người ăn mày một nửa. Đêm hôm đó trong giấc ngủ, Martinô thấy Chúa Giêsu choàng nửa chiếc áo mình cho người ăn xin lúc ban sáng và nói:
- Đây là món quà quý giá mà con đã cho Ta.
Trên đây là câu chuyện nổi tiếng nhất về cuộc đời thánh Martinô, Giám mục thành Tua.
Martinô chào đời khoảng năm 316 tại Sabaria miền Pannônia, nay thuộc nước Hungary. Năm 20 tuổi, Martinô được gửi theo học tại Ý. Tuy là người ngoại nhưng vì sống giữa các sinh viên Công Giáo, nên ngài đã suy nghĩ nhiều khi nghe bạn bè nói đến Chúa Giêsu. Ngài nhất định tìm hiểu xem Đức Giêsu đó là ai?
Với ơn Chúa thúc đẩy, ngài quyết định học hỏi và tin theo đạo dầu bị cha mẹ ngăn cản. Trong những năm phục vụ tại quân đội, ngài vẫn thầm mong được trở thành Kitô hữu. Một ngày kia, sau khi đã chia cắt một phần áo choàng cho người ăn xin bên vệ đường, ngài cảm thấy có một sức lực mạnh mẽ thúc giục bên trong vì Chúa Giêsu đã hiện ra với ngài và sau đó, ngài đã hân hoan lãnh nhận Bí tích Rửa tội.
Khoảng năm 350, rời khỏi quân đội, ngài xin làm môn đệ thánh Hilariô, Giám mục thành Pôtier. Nhận thấy ngài là một người đầy nhân đức và có học thức uyên thâm, Ðức Giám mục đã gọi ngài lãnh nhận chức thánh. Năm 351, bè rối Ariô bắt thánh Hilariô đem đi đày vì chống lại họ. Martinô cũng bị Giám mục Giáo phận Milan, người bênh vực bè rối, trục xuất khỏi địa phận và sống trên một hòn đảo cùng với một số linh mục khác. Sau khi thánh Hilariô được tha, Martinô trở về Poachi và lập thành một dòng tu tại Liguygê. Năm 372, ngài được chọn làm giám mục thành Tua. Có thể nói trong thời kỳ này, ngài là một người truyền giáo lỗi lạc nhất. Năm 397, khi đến Cadet để hòa giải mối bất bình giữa một số linh mục và tu sĩ, ngài đã ngã bệnh và từ trần.
Cuộc đời thánh Martinô là cả một chuỗi ngày vất vả, đau khổ vì bị anh em bội bạc. Nhưng ngài vẫn một niềm xác tín cậy trông vào Chúa. Ngài coi mọi sự là rác rến, thiệt thòi so với mối lợi tuyệt vời là biết Ðức Kitô. Ðể bảo vệ đức tin và đức ái, ngài luôn cầu nguyện với Chúa: "Lạy Chúa, nếu dân Chúa còn cần đến con, con sẽ không chối từ bất cứ việc gì".
Thật dễ dàng biết bao khi chỉ quan tâm tới những sở thích riêng của mình. Nhưng, như thánh Martinô thành Tua, chúng ta cũng muốn cúi xuống để đụng chạm và chữa lành những thương tích của tha nhân. Chúng ta hãy nài xin thánh Giám mục Martinô giúp chúng ta biết nhận ra những nhu cầu của anh chị em và tìm cách giúp họ theo sức của mình, ngõ hầu qua việc làm của chúng ta, Danh Chúa được ca tụng và tôn vinh.
J.M. Bùi Tấn Tài, C.P.